Những bà Hồng, bà Đần, bà Lành... đều là "nhân chứng lịch sử", những người được bác sĩ Nhẫn tiếp sức vượt cạn thành công.
Bà Đặng Ngọc Đần, người được bác sĩ Nhẫn đỡ đẻ cách đây 28 năm, kể xã Phước Lộc ngày ấy đường sá đi lại cách trở, đêm hôm đau yếu bệnh tật hoặc sinh nở đều phải bồng bế lội nước bì bõm hoặc chèo ghe vô cùng khó khăn. Bà vẫn nhớ vị bác sĩ trẻ lúc ấy dù đêm khuya luôn có mặt và không quản ngại ra tay cứu giúp người dân.
"Ở đây không ai không biết bác sĩ Nhẫn cả, ông ấy là người rất hiền lành, hết lòng vì người bệnh, là người hùng của xã Phước Lộc", bà Đần nói.
Đợt dịch COVID-19 thứ 4, bác sĩ Nhẫn chỉ còn 4 tháng nữa là về hưu. Bà Thân Ngọc Hương nói khi chồng tham gia chống dịch, gia đình đã rất lo lắng bởi ông tuổi cao, sức cũng yếu; chưa kể ông bị cao huyết áp. Cũng bởi bệnh lý này mà ông buộc phải trì hoãn tiêm vắc xin.
"Nhưng là trạm trưởng trạm y tế, vì lương tâm nghề nghiệp, ông ấy đã không đứng ngoài cuộc, cùng với các đồng nghiệp tham gia truy vết, tổ chức cách ly người mắc COVID-19.

Vợ bác sĩ Trịnh Hữu Nhẫn xúc động khi nhớ về những kỷ niệm với chồng mình - Ảnh: DUYÊN PHAN
Những ngày đó, ông ấy gói ghém quần áo để lên trạm trực chiến, hầu như toàn thời gian ở trạm cho đến ngày mắc bệnh qua đời", bà Hương kể và cho biết ngay cả khi mắc COVID-19 nằm điều trị trong bệnh viện, ông vẫn không quên gọi điện về cập nhật tình hình dịch bệnh tại địa phương, cố gắng chút sức lực còn lại tư vấn khi có người dân gọi điện cầu cứu.
Ông Nguyễn Võ Quốc Cao - nguyên bí thư Đảng ủy xã Phước Lộc - cho hay Phước Lộc là xã nghèo, cách trở sông nước và xưa nay để cứu người không ít lần bác sĩ Nhẫn phải chèo ghe, lội nước.
"Đúng với y đức của người thầy thuốc, tôi cảm nhận anh Nhẫn là người rất có trách nhiệm. Trong đợt dịch vừa qua, dù tuổi cao, sức yếu, mắc bệnh nền và chưa được tiêm vắc xin nhưng anh ấy vẫn tự nguyện xách balô lên trạm trực chiến cùng động viên anh em chống dịch. Sự ra đi của bác sĩ Nhẫn là mất mát to lớn của người dân xã Phước Lộc", ông Cao xúc động chia sẻ.
Vợ bác sĩ Trịnh Hữu Nhẫn, nguyên là trạm trưởng Trạm y tế xã Phước Lộc, huyện Nhà Bè, TP.HCM, luôn tự hào vì những gì chồng đã cống hiến cho ngành y - Ảnh: DUYÊN PHAN
Cố gắng sống tốt để vợ yên lòng
Từ cuối tháng 7-2021 khi Bệnh viện Nhân dân Gia Định chuyển đổi công năng khoa hồi sức tích cực chống độc thành khoa hồi sức COVID-19, nhiều nhân viên y tế tại đây đã "chọn bệnh viện làm nhà".
Nữ điều dưỡng Trần Thị Phương Hằng cũng vậy, phải tạm xa gia đình, xa hai đứa con nhỏ đang học lớp 9 và lớp 7 để lao vào chăm sóc điều trị cho bệnh nhân. Những ngày đó mẹ con chỉ gặp nhau qua những cuộc gọi căn dặn chớp nhoáng.
"Những lần gọi điện về tôi cảm nhận công việc của vợ mình rất mệt nhọc. Thức đêm thức hôm chăm sóc người bệnh nên mắt lúc nào cũng thâm quầng vì thiếu ngủ", anh Nguyễn Quốc Dũng, chồng chị Hằng, kể.
Anh Dũng kể trước đó dù công việc ở bệnh viện bận rộn và áp lực nhưng lúc nào chị cũng quán xuyến chu toàn chuyện cơm nước, học hành cho hai con. Khi anh phải đi "3 tại chỗ" ở công ty, chị kéo lại nhét vào balô thật nhiều khẩu trang và căn dặn luôn đeo để không bị lây bệnh.
Và đó là lần cuối cùng hai vợ chồng anh gặp nhau trực tiếp, chị vào bệnh viện chống dịch, sau đó thì nhiễm bệnh rồi qua đời.
Từ ngày một mình trong cảnh "gà trống nuôi con", nhiều lúc anh vừa đi làm vừa phải "ôm sô" đưa đón con đi học, lo chuyện tắm giặt, ăn uống và đốc thúc con học hành.
"Những ngày đầu, hai bé buồn lắm, nhưng theo thời gian mọi chuyện cũng dần nguôi ngoai phần nào", anh Dũng xúc động tâm sự.
Mất mát không thể bù đắp, nhưng đổi lại cha con anh cảm thấy ấm lòng khi sự hy sinh của vợ, mẹ được Nhà nước ghi nhận, các đồng nghiệp và bệnh viện cũng thường xuyên gọi điện thăm hỏi, động viên.
"Tôi đang từng ngày cố gắng vượt qua sự thiếu vắng này để nuôi dưỡng con nên người, để vợ tạm yên lòng nơi chín suối", anh chia sẻ.